Thứ Năm, 29 tháng 7, 2010

Viết cho các con yêu của cô




Vậy là đã một năm cô trò mình gặp nhau, cùng chơi cùng học và cùng"tâm sự" nữa. Các con biết không, tâm trạng cô lúc này khó tả lắm lắm...Như chỉ mới ngày hôm qua!
Ngày nào cũng nhìn thấy những gương mặt đáng yêu của các con hình như đã hình thành thói quen trong cô, hôm nào vắng bạn nào là thấy buồn hẳn. Cũng lắm lúc các con hư và nghịch phá, cô rất giận nhưng rồi cũng được xoa dịu bởi ánh mắt vừa sợ vừa đáng yêu của con. Những khi các con đang cùng chơi bên nhau, rồi tự dưng chạy lại cô và hôn cô một cái...cô vừa bất ngờ vừa thương không thể tả...

Cô nhớ Long hôm mới bước chân vô trường, mới tròn 20 tháng nhưng có vẻ cứng cáp và ngôn ngữ rất khá...Suốt một tháng con khóc rồi nói nhớ Má, mỗi lần con khóc cô bảo" con nín đi" thì sau đó con lặp lại y như lời cô" nín đi nín đi nín đi.."rất nhiều lần...Cô vừa tức cười vừa thương.
Cô nhớ Su, ngày đầu tiên đến lớp. Con ôm chặt mẹ không chịu qua tay cô ẵm. Nhìn con giống cô mèo con vừa hiền vừa ngơ ngác đáng yêu. Tóc con cắt ngắn chứ không giống con gái như bây giờ.
Cô thấy rõ nét mặt con sợ mẹ bỏ đi. Con khóc điếng...Cô xót không kém...
Cô nhớ Bo, hôm đầu con cùng ba mẹ bước vào trường. Con hiếu động tỏ ra không sợ sệt như những bạn khác. Con thích đồ chơi rồi như quên cả ba mẹ luôn. Cô thấy lạ lạ. Ngày đầu cô thấy con, con tròn trịa như hạt mít, trắng bum rồi cái miệng cứ cười suốt dễ thương thật. Nay ngôn ngữ và mọi hoạt động của con có tiến bộ hơn cô vui lắm. Hy vọng Bo đẹp trai của cô mau ăn chóng lớn nhé!
Khôi
nữa chứ. Ngày đầu tiên đến lớp mà con không khóc nhiều như những bạn khác. Con to con hơn các bạn, nhìn gương mặt khôi ngô của con cộng hàng lông mi cong vút cô nhủ thầm "Con trai này chắc hiền và tình cảm lắm đây!" Vậy mà con nghịch phá và hiếu động lắm lúc cô hết hồn vì con...Con tình cảm nhưng không thích thể hiện ra bên ngoài, con quý bạn nhưng hay mạnh tay làm bạn đau. Cô biết con không có ý gì nhưng Khôi ơi con đừng nựng bạn kiểu đó nữa nhé, bạn sẽ đau khóc rồi méc cô đó. Kết quả thì con cũng biết rồi đó, con bị phạt úp mặt vô tường và cái tay hư sẽ dẫn đi bác sĩ khám...
Cún yêu của cô! Con hơi đặc biệt. Con cá tính bởi gương mặt. Cô còn nhớ ngày đầu tiên mẹ và ông ngoại dẫn con vào lớp vừa thấy cô con khóc như mưa. Vùng vằng đòi về. Cô dụ mãi, con ăn khó ngủ cũng khó những hôm đầu...Vậy rồi cô trò mình cũng thân thương nhau con nhỉ?
Huy nhỏ nhắn của cô. Con cũng khá là đặc biệt đó. Con suy dinh dưỡng và ốm yếu. Những hôm đầu con mới đến, con cứ đòi về Má Mai. Con khóc suốt rồi còn đập đầu xuống sàn nữa. Cô sợ lắm...Những vất vả rồi cũng qua, Huy của cô nay tiến bộ hẳn. Ăn uống không cần cô dụ dỗ nhiều nữa. Con học có tập trung và chú ý, mọi mặt tiến bộ rất nhiều. Con cố gắng nhé!
Cuối cùng là Phúc Khang đáng yêu. Con đi học hơi muộn so với các bạn. Con hòa nhập môi trường rất nhanh. Khuôn mặt khôi ngô, giọng nói đáng yêu và tình cảm nữa... Cô trò mình gặp nhau ngắn ngủi nhưng con cũng gây"ấn tượng" mạnh với cô lắm nhé! Cô chúc con mau ăn chóng lớn và nghe lời người lớn nhe!

Mọi thứ cảm xúc rồi cũng được xoa dịu bởi thời gian nhưng những kỷ niệm vô giá vẫn còn mãi trong trái tim cô... Cô thương các con lắm lắm...Càng thương cô càng sợ, cô sợ các con sẽ nhanh chóng quên cô mà thôi...Cô luôn mong các con yêu mau lớn và luôn ngoan ngoãn nhé!


3 nhận xét:

  1. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  2. Nhất định Phúc Khang sẽ không quên cô đâu cô Phương ơi! Mong cô sẽ luôn vui vẻ dù ở nơi đâu cô nhé.

    Trả lờiXóa
  3. Thank you Ms Phuong! All the very best!

    Trả lờiXóa